Theo truyền thuyết trong Phật giáo thì Phật A di Đà được tôn thờ sớm nhất trong lịch sử.
Các bạn nhỏ của chúng ta nếu theo bố mẹ đi Chùa những ngày rằm, mùng 1 hay ngày lễ tết, các bạn có để ý những tượng Phật ngồi trên tòa sen, mình mặc áo cà sa, mang vương miện kết bằng ngọc quý, tay bắt ấn thiền, mắt nhìn hiền hòa, miệng thoáng nụ cười cảm thông cứu độ. Đó chính là Đức Phật A Di Đà. Ngài xuất thân từ một vị vua trị vì bốn phương thế giới, sau khi nghe Đức Phật giảng Pháp thì lập tức giác ngộ từ bỏ ngai vàng mà quy y đi theo Đức Phật.
Để hiểu rõ hơn, hôm nay các bé sẽ cùng nghe về Sự tích Phật A Di Đà nhé.
—
Đức phật A Di Đà là một ngôi giáo chủ trên cõi Lạc Bang, oai đức khôn cùng, thệ nguyện rất lớn, mở môn phương tiện, độ kẻ chúng sanh ra khỏi Ta bà đem về Tịnh độ.
Trong Kinh Bi Hoa nói rằng: “Về khoảng hằng sa kiếp trước, có một đại kiếp gọi là Thiện trì”. Thống lãnh bốn xứ thiên hạ Đông thắng thần châu, Nam thiệm bộ châu, Tây ngưu hóa châu, Bắc cu lô châu là một vị vua có tên Vô Tránh Niệm. Vị vua này nổi tiếng nhân đức từ bi. Dân chúng ai ai cũng cảm phục yêu mến. Vua có nhiều con cái, trợ giúp vua có rất nhiều vì đại thần công minh liêm chính. Trong đó có một vị đại thần tên Bảo Hải, ông rất tinh thông về nghề xem thiên văn. Vị đại thần này lại có một người con trai khôi ngô tuấn tú, trên người có ba mươi hai dấu tốt, ông đặt tên là Bảo Trạng.
Càng lớn Bảo Trạng càng khỏe mạnh trai tráng luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Ông đi khắp nơi thì nghiệm ra rằng việc đời thật thống khổ, tính mạng nhẹ như lông hồng, sinh ra chán ngán, bỏ cuộc vinh hoa đi xuất gia tu hành. Chuyên tâm tu tích, chẳng bao lâu Bảo Trạng thành Phật, hiệu là Bảo Trạng Như Lai, ông có đủ các phép màu, tinh thông quảng đại. Trở thành Phật, Ngài đi khắp nơi hóa độ chúng sinh cứu giúp dân an, thu nạp nhiều đệ tử, một số cũng nguyện tu thành chính quả như Thanh Văn, Duyên Giác và Bồ Tát, Ngài đi đến đâu dân chsung cũng hoan nghênh chào đón.
Một ngày nọ, nghe tin Ngài đến giảng Đạo tại vườn Diêm Phù, gần bên thành, Vua mới tò mò muốn đến chỗ Phật xem Ngài giảng đạo gì mà thiên hạ tôn kính như thế. Nghĩ thế, Vua quan đến vườn Diêm Phù, lễ Phật vừa xong. Vua quan sát thì thấy Đức Bảo tạng Như lai khoanh chân ngồi trên tọa có hình con sư tử rất mực trang nghiêm, từ quanh Ngài tỏa ra muôn ánh hào quang chói lòa, phía dưới nào là Phật, là người, dân chúng ngồi kính cẩn nghiêng mình, người thì chắp tay ngồi yên lặng, người quỳ gối thưa hỏi, ai ai cũng cung kính. Vua nhìn lại bản thân mình, chợt sững lại một lúc rồi lòng cảm thấy phấn chấn rộn ràng, cũng cúi lễ Ngài rồi ngồi xuống bên Ngài nghe Ngài giảng phật pháp.
Vua nghe đức Bảo Tạng Như Lai diễn đủ các Pháp, thì tâm hồn trở nên thanh tịnh, thoải mái thư thái, mọi hiềm khích trách móc bao lâu bỗng chốc tan biến hết. Vua quỳ xuống chấp tay mà thưa Phật: “Bạch Đức Thế Tôn! Nay tôi muốn sắm đủ những đồ ăn uống: áo chăn, mền nệm và thuốc men dâng lên cúng cho Ngài và dân chúng trọn ba tháng ở đây mà giảng đạo, xin Ngài từ bi ai nạp”. Đức Phật mỉm cười gật đầu. Thấy thế Vua vội trở về kinh thành sắm đủ mọi lễ mang đến. Vua cũng khuyên các vị đại thần và các quan trong triều mang lễ đến cúng Phật mong cầu phước ban. Tức thì tất cả các quan đều cung kính vui vẻ lui về mà nô nức chuẩn bị.