Khi nói về tín ngưỡng dân gian trong đời sống tâm linh mọi người, mười hai con giáp đã trở nên quen thuộc với chúng ta
Mỗi người đều cầm tinh một con vật “thiêng” do trời đất đã định từ khi mới chào đời, và cũng chính một trong 12 con giáp ấy cai quản trái đất và loài người trong một năm, một tháng, một ngày và một giờ âm lịch với những truyền thuyết huyền bí.
Vậy các bé có biết từ đâu mà chúng ta lại chọn mười hai loài vật ấy mà không phải những con khác không? Câu truyện mà hôm nay Vườn Cổ Tích kể sẽ lí giải cho các bé nguyên nhân vì sao đó. Các bé hãy cùng Vườn Cổ Tích khám phá sự tích mười hai con giáp !
Ngày xửa ngày xưa, khi trời đất còn hỗn độn, giữa cõi trời và hạ giới có nhiều sự khác nhau về thời gian. Ngọc Hoàng đã quyết đinh sẽ nghĩ ra cách để phân chia thời gian sao cho hợp lí. Một trong những điều phải sắp xếp đó là định “tuổi”, định “số mạng” con người. Ngọc Hoàng cho rằng: con người tuy đông, sinh ra vào ngày giờ, nơi chốn khác nhau nhưng tựu trung lại chủ yếu là chỉ “cầm tinh” có 12 con vật tiêu biểu, hiện có ở cõi trần.
Trần gian có nhiều loài vật khác nhau, Ngọc Hoàng không biết phải chọn con vật nào làm linh vật đại diện cho con người. Vì vậy Người đã cho triệu tập muôn loài về thiên đình để lựa chọn những loài vật tiêu biểu. Điều kiện đó là: kể từ lúc có thông báo, hễ con vật nào về Thiên đình trước sẽ được chọn là con “đầu đàn” rồi từ con vật này sẽ chọn con tiếp theo, theo một nguyên tắc: con thứ nhất được quyền giới thiệu con thứ hai, con thứ hai được quyền giới thiệu con thứ ba và cứ theo trình tự mà tuyển chọn cho đến khi đủ 12 con thì thôi.
Lệnh vừa ban ra, thì nghe trong mây đã có tiếng kêu của loài vật nhỏ nhưng rất tinh khôn, đó là Chuột. Số là lúc ấy, Chuột đang vui chơi gần chốn Thiên đình nghe trộm được lệnh trước đã không bỏ lỡ dịp may liền lên tiếng và có mặt sớm nhất. Giữ đúng lời hứa, Ngọc Hoàng bảo với Chuột:
– Ngươi hãy về truyên rao lại cho một người bạn của ngươi, coi như vật đó là loài thứ hai trong danh sách và con thứ hai đó có quyền chọn ra loài vật khác sẽ là con thứ ba và cứ như vậy cho đến hết 12 con thì thôi. Con nào đã được mời thì hãy tự động lên chầu thiên đình vào ngày đầu xuân để ta chỉ dạy.
Chuột vui sướng về nhà và cố nghĩ xem có thể mời loài vật nào. Nghĩ đến Mèo, hồi ấy Chuột và Mèo sống với nhau rất hòa thuận. Biết được tấm lòng của bạn, Mèo vui vẻ nhận lời. Sau đó Mèo được Chuột dặn thêm rằng:
– Anh chọn ngay một người bạn nào đó mà anh cho là đủ tư cách nhất rồi mời anh ta, nhân đó cũng báo cho anh ta chuẩn bị mời người khác nữa…
Mèo cẩn thận dặn Chuột:
– Tôi có tật hay mê ngủ, vậy đúng ngày lên Thiên đình anh nhớ đánh thức tôi kẻo quên nhé!
Rồi Mèo đi tìm Trâu, là người bạn thường ngày vẫn chăm chỉ cày ruộng ở gần nhà mình. Sau khi nghe nói xong Trâu gật đầu ngay:
– Tốt quá, tôi sẽ tìm một người bạn nối khố của tôi là anh Hổ, anh ấy oai dũng lắm!
Vốn là bạn thân lâu năm, Hổ nghe nói rất cảm động trước tình bạn và nghĩa cử cao cả của Trâu. Hổ mau mắn nói:
– Tôi có người bạn hiền lành dễ thương sống trong rừng, tôi sẽ đi tìm anh ta.
Thỏ không chút do dự đồng ý ngay. Nó liền đi mời ngay một người bạn khá to lớn, thường hay lui tới uống nước ở một con sông lớn, đó là Rồng. Rồng là con vật suốt ngày bay lượn trên không và hay qua lại cung của Ngọc Hoàng, nên cũng hay biết chuyện này, Rồng nói:
– Tôi đã biết tin này lâu rồi nhưng vì Chuột nhanh chân hơn nên được giao việc. Giờ anh truyền đến tôi rồi, tôi mừng lắm. Giờ tôi sẽ mời tiếp một người bạn của tôi.
Bạn của Rồng là Rắn, có họ hang xa với nhau. Được tin, Rắn tìm ngay tới Ngựa. Ngưa ta khoác lác:
– Hẳn nào mà tôi nằm mơ thấy mình được lên trời , quả đúng thật. Tôi sẽ chọn một người bạn thân thiết của tôi.