Dã Tràng chính là một loài cua biển nhỏ, khi thủy triều xuống lại vê cát thành những viên nhỏ để tìm thức ăn.
Các bé đã nghe thấy tên con Dã Tràng chưa nhỉ? . Ca dao Việt Nam cũng có câu hát về loài Dã Tràng này đó:
“Dã tràng xe cát biển Đông
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì”
Hay như:
“Công Dã Tràng ngày ngày xe cát
Sóng biển dồn tan tác còn chi”
Hôm nay, Vườn cổ tích sẽ không giới thiệu về tập tính của nó đâu mà Vườn cổ tích sẽ kể cho các bé nghe sự tích về con Dã Tràng.
Truyện xuất phát từ câu chuyện của một người đàn ông tên là Dã Tràng, do có nhân duyên với loài rắn mà được chúng tặng cho viên ngọc giúp ông có thể hiểu được tiếng nói của muôn loài động vật. Cũng chính nhờ khả năng này mà Dã Tràng giúp đỡ được nhiều người nhưng đến cuối cùng lại bị chính vợ mình phản bội, lại một thân một mình xe cát lấp biển giống như hai câu ca dao ở trên.
Câu chuyện không chỉ có ý nghĩa nhắc nhở chúng ta nên làm việc tốt giúp đỡ người khác mà còn lí giải cho chúng ta nguyên nhân vì sao ngỗng không ăn thịt tép bao giờ đấy các em à. Chúng ta hãy bước vào thế giới cổ tích để cùng phiêu lưu và khám phá câu chuyện của Dã Tràng nhé các em!
—
Ngày xửa ngày xưa có một đôi vợ chồng, người chồng tên là Dã Tràng. Trong một lần làm vườn, ông phát hiện trong vườn nhà mình có một cái hang rắn hổ mang. Bên trong là một cặp vợ chồng rắn, chúng thường ra vào trong hang để đi kiếm mồi.
Một lần ông để ý có mình rắn chồng bò ra khỏi hang, lúc sau mang về một con nhái đút cho vợ ăn, thì ra rắn vợ mới lột xác nên yếu ớt không cựa quậy được. Cũng chẳng lâu sau, ông lại thấy rắn vợ bò ra khỏi hang một mình, ông chắc rằng rắn chồng cũng đang lột xác không đi kiếm mồi được. Nhưng kì lạ là, ông chờ đến khi rắn vợ về lại không thấy nó mang thức ăn về cho chồng mà có một con rắn hổ mang đực lớn khác đi theo sau. Hai con bò đến cửa hang, chúng quấn lấy nhau bện như dây thừng.
Bực mình vì rắn vợ dám phản bội chồng, lại thấy con rắn đực kia đang bò vào hang Dã Tràng mới nhanh nhẹn giương cung bắn, chẳng may bắn trúng rắn vợ, rắn vợ chết lắn quay. Con rắn đực kia thấy thế thì hoảng hốt vội bỏ chạy. Dã tràng nghĩ cũng tội cho con rắn cái, nhưng ông cũng rất giận nó, khi nó đau yếu thì rắn chồng chăm sóc vậy mà khi rắn chồng không đi tìm mồi được nó lại có thể phản bội như thế. Thế rồi ông cũng bỏ về nhà, từ đó không để ý đến cái hang rắn nữa.
Vài ngày sau, một hôm nằm võng trò chuyện với vợ, ông mới kể hết đầu đuôi câu chuyện về cái hang rắn cho vợ nghe, ông vừa dứt lời thì nghe trên máng có tiếng phì phì phì. Hai vợ chồng hốt hoảng nhìn lên thì thấy có một con rắn hổ mang rất lớn, đuôi quấn lấy xà nhà, đầu vườn tới gần chỗ ông nằm, miệng nhả một viên ngọc. Ông vừa cầm lấy thì bỗng nghe được tiếng rắn nói:
– Này ông lão, mấy ngày trước ông giết vợ tôi, tôi cứ ngỡ ông là kẻ thù, hóa ra ông chính là ân nhân của tôi. Tôi nằm trên đây chỉ trực báo thù cho vợ mình, nhưng vừa nghe ông kể chuyện mới biết là mình lầm. Tôi biếu ông viên ngọc này. Ông hãy mang nó vào người, ông sẽ nghe và hiểu được mọi tiếng muông chim ở thế gian.
Dã Tràng hết sức kinh ngạc, sau đó là sung sướng vô cùng, ông nhận viên ngọc và từ đó luôn mang ngọc theo bên mình.
Một hôm, Dã Tràng đang hái rau, bỗng có một bầy quạ đến đậu ở mấy ngọn cau nói chuyện lao xao. Chúng vươn người bảo Dã Tràng:
– Này ông, Ở núi Nam có một con dê bị hổ vồ. Ông lên đó lấy thịt về mà ăn, nhưng để dành lại cho chúng tôi ít lòng nhé.
Dã Tràng đi lên núi Nam, thấy xác một con dê ý như lời quạ mách, ông bèn xẻo lấy một ít thịt xâu lại xách về. Đến nhà, ông vội mách cho xóm giềng biết mà đi lấy, không quên dặn họ để bộ ruột dê lại cho bầy quạ. Nhưng ông không ngờ người trong xóm nghe tin ấy đua nhau đi đông quá, thành ra họ lấy hết cả, chẳng chừa một tý gì.
Lũ quạ không thấy ruột dê, cho là Dã Tràng đã lấy hết, chúng kéo nhau đến vườn nhà ông réo riếc om sòm. Thấy vậy, biết là người trong xóm đã làm hại mình không giữ chữ tín với bầy quạ. Ông cố gắng giải thích nhưng bầy quạ vẫn không nghe, cứ đứng đó mà gào lên chửi.