Các bạn nhỏ của chúng ta có để ý vào mỗi dịp Tết đến xuân sang là nhà nào cũng có một cây quất trong nhà không nhỉ?
Cây quất ngày Tết càng có nhiều kiểu dáng cầu kỳ, cành xum xuê, lá xanh tốt, quả vàng chi chít thì càng thể hiện sự trù phú, hứa hẹn năm mới được mùa, ăn nên làm ra, dồi dào sức sống.
Vậy tại sao mà các bậc cha mẹ ông bà lại có thú chơi Quất ngày Tết nhỉ? Vườn cổ tích hôm nay sẽ bật mí cho các bé về “Sự tích cây quất” nha.
—–
Truyện kể rằng, ngày xưa, có ba người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chơi rất thân thiết. Thư thích đọc sách ngâm thơ, Mộc ham trồng cây, hái cỏ, Quân mê xem đánh võ, múa đao. Quân vừa bị câm lại bị điếc, thế nên muốn giao tiếp với mọi người cậu phải ra hiệu bằng tay chân. Vì thế nên tay chân của Quân nhanh nhẹn và hoạt bát vô cùng, như nói được thành lời. Xem người múa đao, đánh võ, Quân về nhà cũng tập đánh võ, múa đao. Cậu ham đến mức, nhà có con dao nào cậu cũng mang ra tập võ. Không có con nào là không sứt mẻ. Thương con đã khuyết tật, lại thấy con có niềm đam mê võ kiếm, nhưng nhà không đủ điều kiện đi học, lại sợ con bị thương nên cha mẹ Quân đành giấu hết dao trong nhà đi, chỉ đưa cho cậu một cành tre nhỏ làm vũ khí tập võ.
Ngày ngày, cha mẹ Quân đi lên rừng đẵn củi. Quân cầm roi, đánh trâu lên, kéo củi về nhà. Không có dao, Quân cầm roi múa, đánh suốt ngày không biết chán. Quân tuy câm điếc nhưng luôn vui vẻ thoải mái, Quân lớn nhanh như thổi, người to cao vạm vỡ trội hơn Thư và Mộc rất nhiều. Càng ngày Quân càng ham tập võ múa đao, một cây roi không vừa tay, Quân chập hai, ba, bốn rồi năm cây mây lại để tập luyện. Ngọn roi của Quân càng ngày càng chắc, càng ngày càng điêu luyện, mỗi lần múa lại vù vù như bão nổi.
Có lần theo cha mẹ vào rừng đốn củi, gặp một con trăn rất to, trăn nhe năng thè lưỡi, Quân vung roi vụt một cái, trăn dữ đứt đôi. Lần khác gặp một con hổ ác, Quân quật một cái hổ ác toác đầu. Người vùng thấy tài quất roi của ông thì cảm phục lắm, gọi ông là ông Quất Giỏi. Năm ấy, nước nhà đang yên thì có tin giặc dữ kéo đến. Quân giặc đông, kéo đến như kiến cỏ, chúng cứ sôi sùng muốn xâm chiếm nước ta, chúng đi đến đâu cây cỏ chết đến đó, chúng gặp hổ giết hổ, gặp chim giết chim, làng mạc hoang tàn. Dẫn đầu lũ giặc là tên tướng rất to khỏe. Tên tướng có phép tinh, dao chặt vào người, đứt chỗ nào là da thịt lại liền ngay chỗ ấy, chỉ khi nào chặt được đầu hắn thì hắn mới chết. Nhà vua đứng ngồi không yên, ông cho quan quân đi khắp nơi tìm người tài giỏi để giết giặc.
Nghe tin có giặc dữ, Quất Giỏi xin phép cha mẹ lên đường về kinh, xin vua được xung trận đánh giặc. Chia tay hai người bạn thân, Thư cho Quất Giỏi cây bút đẹp nhất, Mộc cho Quất Giỏi bị gạo ngon nhất. Thấy Quất Giỏi đến, vua liền hỏi:
– Liệu ngươi có đủ sức để giết chết tên tướng giặc kia không?
Tưởng vua hỏi cầm gì ở tay, Quất Giỏi liền giơ lên cây bút Thư đã cho ra, chẳng may cây bút trên đường đi Quất Giỏi không cẩn thận đã đánh rơi mất cái đầu. Quan ngỏ ý liền tâu:
– Anh ta quyết sẽ chặt bay đầu giặc ạ.
Vua lại hỏi:
– Liệu đánh bao lâu thì trừ được giặc kia?
Quất giỏi không nghe rõ, ông tưởng vua hỏi mang gì ở vai, Quất Giỏi liền mở bị ra. Quan liền tâu:
– Thưa nhà vua, anh ta hứa, ăn hết chừng ấy gạo thì giặc không còn!
Vua thấy chí khí của Quất giỏi thì gật gù hỏi thêm:
– Dẹp xong giặc, ngươi muốn ta thưởng gì cho xứng đáng?
Tưởng vua hỏi kiếm đâu, Quất Giỏi liền giơ ngang cây roi mây to lớn đang cầm ở tay. Ngọn cây roi chỉ vào một cây chanh đầy quả. Quan liền tâu:
– Tâu bệ hạ, chắc anh ta biết bệ hạ có cây chanh quả bằng vàng nên có ý xin chăng?
Vua gật đầu:
– Được! Ta sẽ không tiếc gì với ngươi cả.