KHOẢNG LẶNG…
Viết cho những học trò đã và sẽ đi qua cuộc đời Cô…
Cuộc sống đôi khi cần có những khoảng lặng, để lắng nghe, để cảm nhận và để sống.
Cảm ơn những học trò thương yêu của Cô!
Một bước đến rồi một bước ra đi
Sao lòng tôi nghe mãi nỗi thầm thì?
Thời gian ơi xin quay trở lại!
Để được nghe lần nữa “Cô là ai?”
Ngày mới đến với bao nhiêu lo lắng
Của người ngoài kia xứ sở ồn ào
Bước tới đây tôi tưởng mình lạc lõng
Giữa một rừng cây đang trông ngóng ánh dương
Ánh bình mình tôi ngẫm mình không phải
Không dám làm dòng nước tưới mầm cây
Tôi chỉ là một cô giáo trẻ
Mang đến đây mỗi sớm những nụ cười
Ánh mắt ngây ngô làm tôi bối rối
Rồi em thẹn khi được hỏi “là ai?”
Khó làm sao lần đầu làm cô giáo
Phút chốc như một kịch tác không lời
Kịch tác không lời giữa hai nhân vật
Một là tôi, một muôn đứa bé thơ
Hai tâm hồn đang ngóng trông hòa điệu
Màu phép nụ cười hóa giải mọi vấn nghi
À! …
Cô đến đây để cùng con trò chuyện
Cùng học chung, cùng sinh hoạt, cùng chơi
Cô đến đây để học biết cười
Dẫu cuộc đời không như mình mong muốn
Và còn nữa, cô học biết chia sẻ
Học vâng lời, học nói những điều hay
Học biết nghe nhũng điều sửa dạy
Học bỏ qua những lầm lỗi anh em
Quên làm sao ánh mắt con trìu mến
Dạy cô cái nhìn trao những yêu thương
Cần lắm con ơi! Một “góc lặng”
Để lắng nghe những thao thức cuộc đời
Con là ai? Hỡi thiên thần bé nhỏ!
Tự bao giờ bước tới cuộc đời cô?
Nay cách xa nhưng lòng còn nhớ mãi
Thuở đầu tiên cô giáo học làm người.